Thanks for always keeping your WordPress themes up to date. Your level of support and dedication is second to none.
Tác giả Trần Hồng Thụ đã khai thị lên một bức họa Quán Âm giản dị, không rực rỡ, không pháp khí phô chương; chỉ có sự mềm, sự lặng và ánh trăng mờ. Tác phẩm mang trường khí thanh an – đưa tâm về trạng thái trong, nhẹ và rộng.
TINH THẦN & BIỂU TƯỢNG
1. Hóa thân Thủy Nguyệt – Quán Âm của tĩnh lặng
Bức họa thuộc dạng Quán Âm soi trăng trên nước. Gương mặt an hòa, mắt khép nhẹ, y bạch thanh tịnh; toàn bộ hình tượng gợi tinh thần “bi không lời”, sự cứu độ đến từ lặng yên chứ không từ oai lực. Ngài hiện hữu như một làn sương – mỏng, nhẹ, nhưng thấm sâu.
2. Đá – nước – trăng: tam giới biểu tượng của nội tâm
Ngài ngồi trên phiến đá: tâm địa bất động.
Dưới chân là dòng nước xoáy: phiền não không dứt.
Trăng ẩn sau mây: tuệ sáng nhưng cần tĩnh để thấy.
Ba lớp biểu tượng kết thành thông điệp: trong nhiễu động của đời sống, chỉ cần một điểm lặng, ánh sáng sẽ hiện.
3. Trúc và bình tịnh thủy – dấu ấn của bi trí
Cành trúc rỗng lòng tượng trưng tâm không chấp, vừa mềm vừa bền – tính chất của quán chiếu.
Bình tịnh thủy đặt bên cạnh hàm ý năng lực thanh lọc khổ đau.
Sự giản dị này chính là phong vị thuần Trung Hoa – một Quán Âm “đời thường mà bất phàm”.
4. Bút pháp thủy mặc – chiếc áo của vô tướng
Mực loang, nét phẩy mờ, khoảng trống rộng tạo ra “cảnh giới không tướng”. Ngài dường như tan vào núi đá, vào dòng nước, vào mảng mây. Đây là cách mà họa gia diễn tả: từ bi càng lớn càng không cần hiện tướng.
CẢM NHẬN – KHAI THỊ
Nhìn vào bức thủy mặc, ta như nghe tiếng nước vỗ vào ghềnh đá – không ồn ào, mà đều đặn như hơi thở. Quán Âm ngồi đó, gần đến mức tưởng như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào vạt áo. Không có ánh sáng chói lòa, chỉ có sự “mềm” khiến tâm ta tự động chậm lại.
Ngài như gửi vào không trung một lời mỏng nhẹ:
“Tĩnh một niệm, nghìn âu lo hóa nhẹ như gió.”
Không phải cố tìm bến bờ; chỉ cần ngừng một bước, nước tự lắng, đường tự rõ.
| Size | Large, Medium, Small |
| Color | Black, White |

Thanks for always keeping your WordPress themes up to date. Your level of support and dedication is second to none.

Thanks for always keeping your WordPress themes up to date. Your level of support and dedication is second to none.

Good Product!
“Email của bạn sẽ không hiển thị, vui lòng nhập thông tin vào các ô bên dưới *
Tác giả Trần Hồng Thụ đã khai thị lên một bức họa Quán Âm giản dị, không rực rỡ, không pháp khí phô chương; chỉ có sự mềm, sự lặng và ánh trăng mờ. Tác phẩm mang trường khí thanh an – đưa tâm về trạng thái trong, nhẹ và rộng.
TINH THẦN & BIỂU TƯỢNG
1. Hóa thân Thủy Nguyệt – Quán Âm của tĩnh lặng
Bức họa thuộc dạng Quán Âm soi trăng trên nước. Gương mặt an hòa, mắt khép nhẹ, y bạch thanh tịnh; toàn bộ hình tượng gợi tinh thần “bi không lời”, sự cứu độ đến từ lặng yên chứ không từ oai lực. Ngài hiện hữu như một làn sương – mỏng, nhẹ, nhưng thấm sâu.
2. Đá – nước – trăng: tam giới biểu tượng của nội tâm
Ngài ngồi trên phiến đá: tâm địa bất động.
Dưới chân là dòng nước xoáy: phiền não không dứt.
Trăng ẩn sau mây: tuệ sáng nhưng cần tĩnh để thấy.
Ba lớp biểu tượng kết thành thông điệp: trong nhiễu động của đời sống, chỉ cần một điểm lặng, ánh sáng sẽ hiện.
3. Trúc và bình tịnh thủy – dấu ấn của bi trí
Cành trúc rỗng lòng tượng trưng tâm không chấp, vừa mềm vừa bền – tính chất của quán chiếu.
Bình tịnh thủy đặt bên cạnh hàm ý năng lực thanh lọc khổ đau.
Sự giản dị này chính là phong vị thuần Trung Hoa – một Quán Âm “đời thường mà bất phàm”.
4. Bút pháp thủy mặc – chiếc áo của vô tướng
Mực loang, nét phẩy mờ, khoảng trống rộng tạo ra “cảnh giới không tướng”. Ngài dường như tan vào núi đá, vào dòng nước, vào mảng mây. Đây là cách mà họa gia diễn tả: từ bi càng lớn càng không cần hiện tướng.
CẢM NHẬN – KHAI THỊ
Nhìn vào bức thủy mặc, ta như nghe tiếng nước vỗ vào ghềnh đá – không ồn ào, mà đều đặn như hơi thở. Quán Âm ngồi đó, gần đến mức tưởng như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào vạt áo. Không có ánh sáng chói lòa, chỉ có sự “mềm” khiến tâm ta tự động chậm lại.
Ngài như gửi vào không trung một lời mỏng nhẹ:
“Tĩnh một niệm, nghìn âu lo hóa nhẹ như gió.”
Không phải cố tìm bến bờ; chỉ cần ngừng một bước, nước tự lắng, đường tự rõ.